死去的英雄被人遗忘
他们寂寞,他们
在人海里穿行
他们的愤怒只能点燃
一支男人手中的烟
借助梯子
他们再也不能预言什么
风向标各行其是
当他们蜷缩在
各自空心的雕像的脚下
才知道绝望的容量
他们时常在夜间出没
突然被孤灯照亮
却难以辨认
如同紧贴在毛玻璃上的
脸
最终,他们溜进窄门
沾满灰尘
掌管那孤独的钥匙
sǐ
死
qù
去
de
的
yīng
英
xióng
雄
bèi
被
rén
人
yí
遗
wàng
忘
tā
他
men
们
jì
寂
mò
寞
,
,
tā
他
men
们
zài
在
rén
人
hǎi
海
lǐ
里
chuān
穿
háng
行
tā
他
men
们
de
的
fèn
愤
nù
怒
zhī
只
néng
能
diǎn
点
rán
燃
yī
一
zhī
支
nán
男
rén
人
shǒu
手
zhōng
中
de
的
yān
烟
jiè
借
zhù
助
tī
梯
zǐ
子
tā
他
men
们
zài
再
yě
也
bù
不
néng
能
yù
预
yán
言
shí
什
me
么
fēng
风
xiàng
向
biāo
标
gè
各
háng
行
qí
其
shì
是
dāng
当
tā
他
men
们
quán
蜷
suō
缩
zài
在
gè
各
zì
自
kōng
空
xīn
心
de
的
diāo
雕
xiàng
像
de
的
jiǎo
脚
xià
下
cái
才
zhī
知
dào
道
jué
绝
wàng
望
de
的
róng
容
liàng
量
tā
他
men
们
shí
时
cháng
常
zài
在
yè
夜
jiān
间
chū
出
méi
没
tū
突
rán
然
bèi
被
gū
孤
dēng
灯
zhào
照
liàng
亮
què
却
nán
难
yǐ
以
biàn
辨
rèn
认
rú
如
tóng
同
jǐn
紧
tiē
贴
zài
在
máo
毛
bō
玻
lí
璃
shàng
上
de
的
liǎn
脸
zuì
最
zhōng
终
,
,
tā
他
men
们
liū
溜
jìn
进
zhǎi
窄
mén
门
zhān
沾
mǎn
满
huī
灰
chén
尘
zhǎng
掌
guǎn
管
nà
那
gū
孤
dú
独
de
的
yào
钥
shí
匙